Bạn thân đậu học bạ, còn mình vẫn lặn ngụp ôn thi SPT 2025

 

Chuyện nghe tưởng đùa nhưng lại là một phần rất thật trong những ngày nước rút ôn thi. Mình ngồi trong góc phòng, ánh đèn bàn chênh vênh, trước mặt là cả một đống tài liệu, đề cũ, giấy nháp... trong khi Long – thằng bạn chí cốt – nhắn tin khoe: “Tao được xác nhận đậu học bạ rồi nhé, hè này chuẩn bị đi phượt với hội lớp đây.”

Mình không biết phải trả lời sao. Vừa mừng cho nó, lại vừa có cảm giác trống rỗng. Vì sao có những đứa như Long lại được chọn sớm, còn mình vẫn còn đang lọ mọ tìm từng bộ tài liệu ôn thi SPT, vẫn loay hoay giữa hàng trăm dạng bài và mẹo giải. Bài hôm trước mình viết về hành trình tìm tài liệu ôn SPT giờ đọc lại, thấy sao mà ngây ngô và tự tin quá mức.

Bạn thân đậu học bạ, còn mình vẫn lặn ngụp ôn thi SPT


Bố mình bảo: “Thằng Long chắc nó khéo ăn nói, viết hồ sơ đàng hoàng. Mày cứ gồng lên thi mấy cái SPT, HSA làm gì cho khổ.” Còn mẹ thì bảo: “Nhưng nếu thi được thì có nhiều lựa chọn hơn, đừng nản con ạ.” Hai ý kiến khác nhau, mình chẳng biết phải theo ai. Chỉ biết rằng nếu giờ bỏ, thì chẳng khác nào phủi tay hết cả quá trình mình đã đi.

Kỳ nghỉ lễ 30/4 vừa rồi, ai cũng rủ nhau đi chơi. Lên mạng, Instagram toàn ảnh biển xanh, đồ ăn ngon, caption “xả stress nhẹ nhàng”. Còn mình, vẫn ở nhà cày đề. Thậm chí còn viết hẳn một bài trải lòng, có tên “Nghỉ lễ chơi xả rồi – ai ngờ nổ bài”, như một lời thú nhận về sự chủ quan của chính mình. Một buổi sáng vắng người, mình ngồi làm đề thử, chủ quan không ôn kỹ lý thuyết, và kết quả... đủ để thấy mình chưa sẵn sàng.

Đã có lúc mình rất tự tin. Những ngày đầu ôn thi TSA, mình còn nghĩ “mấy câu logic này dễ mà, tư duy là điểm mạnh của mình”. Nhưng đến khi làm bài nghiêm túc, kiểm tra thời gian, mình bắt đầu hiểu vì sao đề thi thật chẳng giống bất kỳ đề minh họa nào. Những lỗi mình từng nghĩ “không thể nào sai” lại xuất hiện dày đặc. Có lần, mình đã viết một bài khá thẳng thắn về chuyện mất tự tin sau điểm thi thử – như một cách để nhắc bản thân rằng, tự tin không đi kèm với chủ quan.

Tối hôm ấy, mình gấp sách lại, ngồi thở dài. Trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh Long cười toe toét qua màn hình điện thoại, bên cạnh là thông báo trúng tuyển. Mình thì vẫn ngồi ở đây, bên đống sách vở, cà phê nguội ngắt, và một tiếng thở dài không biết đặt vào đâu.

Nhưng cũng chính khoảnh khắc ấy, mình tự hỏi: Liệu đỗ học bạ có thực sự khiến người ta yên tâm hơn không? Mỗi người có một con đường. Có thể Long đi nhanh hơn mình một bước, nhưng không có nghĩa mình thất bại. Có những điều chỉ hiểu rõ khi đi đủ xa và đi bằng chính sức mình.

Thế nên, mình vẫn sẽ tiếp tục lặn ngụp – không phải vì không có lựa chọn khác, mà vì mình chọn cách này, để hiểu rõ mình hơn. Biết đâu, vào một ngày hè nào đó, khi thi xong, mình cũng sẽ viết một bài khoe rằng mình đã không bỏ cuộc – ngay cả khi cả thế giới rủ nhau đi chơi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến