Mình từng rất tự tin – cho đến khi điểm thi thử kéo mình xuống

 Có một giai đoạn mình nghĩ mình "ổn". Là cái kiểu học sinh không giỏi nhất lớp, nhưng chăm. Là cái kiểu bài tập nào cũng làm, ghi chép nào cũng đầy đủ, hỏi gì cũng biết cách trả lời – hoặc chí ít là xoay được vài câu cho qua cửa. Thế mà rồi, một tờ phiếu điểm thi thử TSA 2025 đã kéo mình xuống mặt đất.

Đó là buổi chiều đầu tháng 4, vừa hết một đợt nghỉ lễ mình còn viết lại ở đây. Mình nộp bài xong, bước ra khỏi phòng thi thử với một tâm thế khá yên ổn. Thậm chí còn chém gió nhẹ với Long – thằng bạn thân chí cốt – rằng “Mày xem, làm hết nhé! Có khi đợt này lại đỉnh cao.”

Và rồi, hôm sau có điểm.

Mình không đỉnh. Mình dính đòn.




Cảm giác vỡ mộng

40/100. Mình tưởng ít nhất cũng phải 60. Những câu mình chắc chắn đúng lại hóa ra sai. Những đoạn logic tưởng là hợp lý thì lại... vô nghĩa. Mình nhìn bảng đáp án mà lạnh gáy, giống như cả một niềm tin sụp đổ trong tích tắc. Mẹ mình thì chỉ lặng lẽ thở dài. Không nói, nhưng ánh mắt kiểu: "Con ơi, thế này mà cũng đòi thi đại học à?"


Buổi tối đó, nhà mình khá yên ắng.

Anh Cường đang code, em Huyền thì đọc truyện, bố mẹ ngồi xem thời sự. Mình ngồi trước màn hình máy tính, tay cuộn chuột mà mắt cứ lạc đi đâu. Mình vào lại group lớp, thấy đứa nọ được 72, đứa kia 65. Bình luận nhộn nhịp như hội. Mình im lặng.

Tối muộn, Long nhắn:
Long: “Này mày… tạch thật à?”
Mình: “Ừ. Mày bao nhiêu?”
Long: “53. Tao còn tưởng tạch, ai ngờ hơn mày.”
Mình: “Ờ, chúc mừng mày.”
Long: “Đừng ủ rũ. Mày học còn chăm hơn tao. Chắc do chưa hợp đề.”

Mình chẳng trả lời gì nữa.


Những ngày sau đó là một chuỗi tự vấn

Mình bắt đầu nghi ngờ cả phương pháp ôn tập của bản thân. Mình đọc kỹ lại từng phần trong đề. Mình phát hiện ra những chỗ “tưởng là hiểu” nhưng thực chất chỉ là thuộc lòng máy móc. Mình từng nghĩ tư duy đọc hiểu là kiểu đọc nhanh, chọn đúng – ai ngờ có khi cần cả phân tích dài dòng phía sau. Trong đầu mình cứ văng vẳng lời anh Cường nói cách đây 2 tuần:

Anh Cường: “Đừng chủ quan. TSA nó lắt léo hơn mày nghĩ.”
Mình: “Em luyện kỹ rồi mà.”
Anh Cường: “Ừ thì luyện, nhưng phải luyện đúng cách.”

Lúc đó mình còn gật gù, giờ thì thấm thật.


Mình bắt đầu lại – không phải từ đầu, mà từ bên trong

Mình không bỏ cuộc. Mình chỉ bắt đầu học theo một cách khác. Mình chia lại thời khóa biểu, phân chia buổi sáng cho bài tập đọc hiểu, chiều cho tư duy logic. Thời gian biểu kiểu "sáng học – chiều ngủ gật – tối làm đề" thật ra hợp với mình – tuy vất, nhưng ít nhất nó khiến mình có cảm giác tiến bộ.

Mình đọc lại những bài cũ, xem lại tài liệu ôn thi mà hôm nọ mới tìm ra, và lần đầu tiên mình dừng lại thật lâu ở mỗi câu sai. Mình viết ghi chú vào sổ, ghi rõ lý do vì sao mình sai, vì sao đáp án đúng.


Một buổi tối nọ, mẹ nhìn thấy sổ ghi sai của mình.

Mẹ: “Con tự chép lại à?”
Mình: “Vâng. Con sai nhiều quá.”
Mẹ: “Sai thì sửa. Không sai thì sao biết đường sửa.”
Mình: “Con cứ tưởng con ổn lắm cơ...”
Mẹ: “Ổn hay không, phải để kết quả nói. Nhưng mẹ thấy con đang làm đúng rồi đấy.”

Đó là lần đầu sau mấy ngày mẹ nói một câu nhẹ nhàng với mình.


Tự tin không đến từ điểm số – mà từ việc mình có đủ dũng khí đối mặt với thất bại.

Nếu điểm cao mang lại sự yên tâm, thì điểm thấp lại tạo ra động lực thay đổi. Mình không còn ảo tưởng nữa, nhưng mình bắt đầu tin rằng: Nếu chăm chỉ đúng cách, nếu hiểu bản chất thay vì học vẹt, thì mọi thứ sẽ dần tốt lên. Không phải vì mình đặc biệt – mà vì mình đang cố gắng nhiều hơn hôm qua.


Mình sẽ thi lại TSA. Mình sẽ thi thật. Và mình tin lần sau sẽ khác.


Nếu bạn cũng từng sụp hố như mình, có thể bạn sẽ thấy mình trong bài viết này. Và nếu đang chật vật giữa những vòng lặp ôn luyện ngày đêm, bài này có thể giúp bạn tìm lại nhịp học của chính mình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến