Series SPT 2025 #9: Cân bằng cảm xúc 1 ngày trước thi SPT 2025: Mình làm thế nào?

 Hà Nội hôm ấy lạ thật. Tháng 5, nhưng trời không nóng như mọi năm. Gió nhẹ, không khí dịu. Mình thậm chí còn nghe tiếng chim kêu vẳng ra từ ban công – tiếng chim giữa phố, tưởng chỉ còn là chuyện hồi lớp 3 học bài "Đêm nay Bác không ngủ".

Một ngày trước kỳ thi ĐGNL SPT 2025. Mình không ngồi bàn học.




Lúc 9 giờ sáng, Long nhắn tin:

"Mày ra Hồ Tây không, đạp mấy vòng cho nhẹ đầu?"

Mình nhắn lại kiểu nửa đùa:

"Hồ Tây hơn 17 cây một vòng. Mày định cho tao thành vận động viên à?"

Nó cười icon rồi nhắn tiếp:

"2 vòng thôi. Rồi tạt vào Văn Miếu. Tao muốn khấn tí, mày đi cùng không?"

Không hiểu sao, mình gật đầu.


Gửi xe ở Yên Phụ. Lúc đạp xe vòng đầu tiên, bọn mình im lặng. Cũng chẳng biết nói gì nữa – mấy tuần nay toàn là bài vở, đề thử, đáp án, review đề, câu nào sai, câu nào trúng, thầy nào ra... Nghe phát ngán.

Long bảo:

"Mày nhớ cái hôm mày học đến 2h sáng rồi ngủ gục không? Tao gọi còn không dậy, mẹ mày phải lôi mày dậy rửa mặt."

Mình cười, nhưng không thấy buồn cười. Những hôm ấy, mình chẳng biết mình học vì cái gì. Có lúc mình chỉ muốn được ôm một cái, không cần lời khuyên gì cả.

Vòng thứ hai, đỡ căng hơn. Gió thổi vào mặt, nghe mùi mồ hôi lẫn gió hồ. Lạ thật, mình thấy… nhẹ.


Trưa về, mình tạt qua Văn Miếu.

Mình với Long không vào gian chính khấn bài bản như người lớn. Bọn mình chỉ đứng lặng. Mình nhắm mắt, nghĩ đến 8g sáng mai, phòng thi nào, mang bút gì, phiếu dự thi để đâu.

Mình không cầu đỗ. Chỉ mong không run. Và nhớ điền đúng mã đề.

Long quay sang bảo:

"Tao nghĩ, đỗ hay không, tụi mình cũng đã đi được đến đây. Mày không thấy tự hào à?"

Mình lắc đầu, nhưng trong lòng gật. Vì so với 3 ngày trước – lúc còn đang hoảng loạn xếp tài liệu, nhờ anh Cường in giấy báo thi, check lịch thi SPT đến lần thứ năm – thì hôm nay, mình đúng là đã bình tĩnh hơn rất nhiều.


Chiều về, bố nhìn mình rồi bảo:

“Không học gì à? Ngày mai thi rồi còn gì?”

Mình cười:

“Học nữa dễ loạn. Con thư giãn đầu óc.”

Bố không nói gì. Chỉ thở dài. Nhưng lạ là mẹ không cằn nhằn. Mẹ rót cho mình cốc nước chanh, đưa nhẹ:

“Thôi thì mai thi xong, mẹ dẫn đi ăn bún bò.”

Bún bò – món mình thích từ hồi học lớp 6.

Tối hôm đó, anh Cường rủ đánh cờ caro như hồi còn bé. Em Huyền ôm con mèo Bánh Bông Lan ngồi coi, chốc lại nhắc:

“Anh đừng để thua, mất vía đấy.”

Mình thua thật. Nhưng cười, vì không sao cả.


11h đêm. Mình sắp xếp cặp. Chỉ có đúng ba thứ: giấy tờ, bút, bình nước.

Mình ngồi yên một lúc. Nhớ lại đêm trước HSA 2025, mình trằn trọc đến 3h sáng. Hôm đó mẹ còn phải pha nước gừng, bảo: "Ngủ đi, mai mới thi được."

Hôm nay không như thế. Mình lên giường lúc 11h30. Gió vẫn thổi nhẹ, mát lạ thường.

Mình nghĩ: "Ngày mai, chỉ cần làm hết sức mình là đủ."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến