Mình chỉ muốn được ôm một cái, không cần lời khuyên gì cả

 Thời gian này, những lúc ngồi một mình trong căn phòng tối, mình lại cảm thấy một nỗi trống rỗng. Cảm giác như mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt. Các bài tập, những đợt ôn thi liên miên, và không khí căng thẳng của kỳ thi SPT sắp tới làm mình cảm thấy như mình chỉ là một con người vô hình giữa dòng đời.

Mình từng tự hỏi, tại sao mình lại phải chịu đựng những cảm giác này? Tại sao những người xung quanh lại không thể hiểu được nỗi lo lắng của mình, những cơn stress đêm hôm, những đêm thức trắng mà không ai biết? Mình không cần lời khuyên, cũng không cần ai nói với mình phải làm gì, phải học như thế nào, chỉ đơn giản là một cái ôm, một sự an ủi.

Mình chỉ muốn được ôm một cái, không cần lời khuyên gì cả


Học hành bây giờ đã trở thành một gánh nặng mà mình không thể thoát ra được. Bố mẹ lúc nào cũng kỳ vọng, bạn bè thì không ngừng so sánh, và mình thì chỉ là một người ngồi giữa mọi người mà không thể hòa nhập vào. Mỗi ngày đều như vậy. Buổi sáng thức dậy, ngồi vào bàn học, ôn thi suốt cả ngày. Buổi tối lại trở về với cái cảm giác không hoàn hảo, không đủ, không xứng đáng. Lúc nào cũng như thế.

Chỉ cần có một ai đó ôm mình thôi, mình nghĩ là sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Đơn giản thế thôi. Nhưng không có ai. Mọi người chỉ nói: "Cố gắng lên!" Hay "Chỉ còn một ít nữa thôi!" nhưng đối với mình, đó là những lời nói vô nghĩa. Mình chỉ muốn có một ai đó ở bên, lắng nghe, chia sẻ và vỗ về mình. Chỉ cần một cái ôm, để biết rằng mình không đơn độc trong hành trình này.

Dù biết rằng học hành là một phần quan trọng trong cuộc sống, nhưng cũng có những lúc mình chỉ muốn dừng lại. Một lúc thôi, chỉ một chút thời gian để cảm thấy mình còn có thể thở được, không phải lúc nào cũng chạy đua với thời gian và những kỳ vọng từ người khác.

Nhớ lại một ngày trong mùa nghỉ lễ, khi mình không phải học, không phải căng thẳng với bài vở. Đó là khi mình cảm thấy bình yên nhất. Dù chỉ là những phút giây ngắn ngủi, nhưng trong khoảnh khắc đó, mình đã thực sự cảm thấy mình được sống, được thở. Những ngày nghỉ lễ khiến mình nhận ra rằng, đôi khi sự nghỉ ngơi mới là điều quan trọng nhất, không phải là thành tích hay điểm số. Hình như, mình đã quên mất bản thân trong suốt thời gian dài ấy.

Có những lúc mình không muốn làm gì cả, chỉ cần được ngồi im một chỗ, không nghĩ đến thi cử, không nghĩ đến bài tập, không nghĩ đến những điều phải làm trong ngày mai. Chỉ muốn được thả lỏng, chỉ muốn yên tĩnh, được ôm lấy chính mình và nói rằng: "Mọi thứ sẽ ổn thôi, đừng lo."

Ngày mà mình cảm thấy như mình bị đánh bại bởi chính sự kỳ vọng từ gia đình, từ thầy cô, từ bạn bè. Họ không hiểu rằng, ngoài những kỳ vọng đó, mình còn có những cảm xúc, những lo âu, những đêm thức trắng với bộ não rối bời không biết phải làm gì tiếp theo. Và rồi, mình nhận ra rằng mình không cần lời khuyên, không cần những câu nói "Cố lên" nữa. Mình chỉ cần ai đó hiểu mình, thấy được sự mệt mỏi trong đôi mắt này và cho mình một cái ôm.

Ngày hôm đó, khi mình ngồi trong góc phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ với những tia nắng yếu ớt chiếu vào căn phòng, mình cảm thấy như bản thân mình chỉ là một hạt cát trong thế giới này. Và mình nghĩ, mình chỉ muốn có một ai đó, một người bạn, hay một người thân, đến bên cạnh và nói: "Mọi thứ sẽ qua thôi, mày không phải một mình đâu." Một cái ôm thôi, một cái ôm để vơi đi tất cả nỗi lo âu ấy.

Cuộc sống đôi khi làm cho mình cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi đến mức chỉ muốn chạy trốn, không muốn nghĩ đến chuyện học hành, thi cử, hay những kỳ vọng khác. Chỉ đơn giản là muốn dừng lại, ngừng lại tất cả và chỉ là một người bình thường thôi, không phải một sĩ tử đang cố gắng vượt qua một kỳ thi. Đôi khi mình chỉ muốn là chính mình, một người không có quá nhiều áp lực, không phải lúc nào cũng lo sợ về tương lai.

Nhưng cuộc sống không dễ dàng như vậy. Mỗi ngày lại có những thử thách mới, những bài vở mới, và những kỳ vọng không ngừng từ gia đình, thầy cô, bạn bè. Nhưng dù có thế nào, mình vẫn muốn nhớ rằng, đôi khi chúng ta không cần phải hoàn hảo, chúng ta chỉ cần một khoảng thời gian để thở, để cảm nhận được rằng mình không đơn độc, và rằng mình xứng đáng được yêu thương dù có thế nào đi nữa.

Vậy nên, vào những lúc khó khăn nhất, khi mà cảm giác chỉ muốn buông bỏ tất cả, mình lại tự nhủ: "Đừng quên yêu bản thân mình, đừng quên cho mình một cơ hội để nghỉ ngơi." Và trong khoảnh khắc đó, mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ.

Có những ngày, mình vẫn tiếp tục chiến đấu với bài vở, với điểm số, với những kỳ thi sắp tới. Nhưng mình cũng hiểu rằng, không phải lúc nào cũng cần phải hoàn hảo. Đôi khi, chỉ cần một cái ôm là đủ.


Bạn có thể tìm thêm các bài viết liên quan tại đây:

Nhận xét

Bài đăng phổ biến