Ngày mình thấy bản thân... bình thường đến mức mờ nhạt

 Mình không biết bạn có bao giờ cảm thấy như vậy chưa – cái cảm giác đột nhiên nhận ra bản thân chẳng có gì nổi bật giữa một biển người đang dần về đích, từng bước một.

Buổi chiều hôm đó, trời âm u như thể biết lòng mình cũng đang đục ngầu. Long lại nhắn tin, “Tối đi xem phim không? Tao vừa đặt vé với bọn lớp.” Mình gõ rồi xoá, rồi gõ lại: “Tao không đi. Phải ôn SPT.” Nó thả “haha” và một emoji mặt mếu.

Đó là một ngày mình cảm thấy mình... bình thường đến đau lòng. Không xuất sắc, không nổi loạn, không đặc biệt. Một người học lực khá, không xếp top cũng chẳng phải đội sổ. Một học sinh lớp 12 chăm chỉ nhưng không thông minh – như bố mẹ mình vẫn hay nói.

Ngày mình thấy bản thân... bình thường đến mức mờ nhạt


“Mày nhìn cái Nam kìa,” bố mình từng quát, “thi thử lần nào cũng trên 120. Mày làm kiểu gì mà toàn 90, 95 thế hả?”

Mẹ mình thì thở dài, “Con mà được một nửa cái Ngọc lớp bên cạnh thì tốt biết mấy…”

Mình đã quen với sự so sánh. Nhưng đến hôm nhận tin Long đậu học bạ, còn mình vẫn loay hoay làm đề, mới thấy có cái gì đó lặng lẽ rạn vỡ. Trong một bài viết gần đây, mình đã kể về chuyện đó – “Bạn thân đậu học bạ, còn mình vẫn lặn ngụp ôn thi SPT”. Nhưng hôm nay, mình muốn đào sâu hơn một chút.

Phải rồi, mình từng rất tự tin. Khi mới bắt đầu ôn TSA, mình nghĩ: “Chỉ cần chăm là được.” Mình từng viết cả bài blog kể về lần đầu vỡ mộng vì điểm thi thử thấp hơn dự đoán. Có ai ngờ, sự chăm chỉ không cứu nổi tư duy?

Còn nhớ có lần, cả nhà ăn cơm tối, bố mình đột nhiên bảo:

“Hay là con nghỉ thi đi, nộp hồ sơ học bạ xem sao. Cứ thấy con gồng lên thế này, bố xót.”

Mình chỉ cúi đầu, thìa cơm trên tay run run: “Con muốn cố đến cùng…”

Em Huyền – con bé lớp 8 học giỏi như thần đồng – nhìn sang, giọng nhỏ mà sắc:

“Nhưng nếu anh học kiểu này mà không đỗ thì uổng công thật đấy ạ.”

Nói thật, câu đấy làm mình đau hơn mọi lời chê của người lớn.

Mình từng tưởng cảm giác tệ nhất là bị so sánh, bị nghi ngờ. Nhưng không, cái tệ hơn là khi chính mình cũng bắt đầu hoài nghi bản thân.

Lúc đọc lại bài “Nhận điểm HSA – mình im lặng thật lâu”, thấy như đọc câu chuyện của chính mình nhưng ở một vũ trụ khác. Bạn trong bài ấy từng hi vọng, từng run tay mở điểm, rồi lặng đi vì kết quả không như mong đợi. Mình cũng từng như vậy, chỉ khác là mình không còn khóc nữa. Chỉ… im lặng.

Học ở lớp mình, có những đứa nổi bật lắm. Đứa thì năng động, tham gia CLB. Đứa thì hát hay, vẽ đẹp, thuyết trình như TED Talk. Còn mình? Mình làm đề, sai, sửa, lại làm. Một vòng lặp buồn tẻ nhưng cũng là thứ duy nhất khiến mình không trôi tuột khỏi guồng quay này.

Đêm đó, mình ngồi với anh Cường – anh trai mình, sinh viên năm 2 Đại học Công nghệ. Thấy mình thở dài, anh hỏi:

“Lại bị điểm thi đè hả?”

“Không… lần này là do… em thấy mình mờ nhạt quá.”

Anh im lặng một lúc, rồi bảo:

“Hồi trước, anh cũng nghĩ như em. Ở lớp, anh chỉ là một thằng biết code, không cool, không nổi. Nhưng rồi một hôm, anh nhận được tin một sản phẩm nhỏ anh viết được chọn làm bài mẫu. Không ai ngờ. Kể cả anh.”

“Sao lại là bài mẫu?”

“Vì có một thầy tình cờ thấy, và đánh giá cao cái cách anh xử lý vấn đề. Không phải vì anh giỏi nhất, mà vì anh kiên nhẫn nhất.”

Lúc đó, mình không nói gì, chỉ gật đầu. Nhưng câu chuyện của anh gieo vào mình một ý nghĩ: có thể mình không nổi bật, nhưng không có nghĩa mình vô hình.

Bạn biết không, trong tất cả những ngày chán nản, có một điều duy nhất khiến mình không bỏ cuộc – đó là vì mình vẫn còn muốn kể câu chuyện của mình. Kể một cách trung thực, không tô hồng, không khoe mẽ. Chỉ đơn giản là sống thật với cái cảm giác "mình đang cố gắng" – dù có ai nhìn thấy hay không.

Sáng hôm sau, mình mở đề thi SPT ra làm lại. Vẫn sai vài câu cũ. Nhưng mình không tức, không tự mắng nữa. Mình gạch đáp án, sửa lại cẩn thận, rồi ghi chú nhỏ: “Câu này lần sau không được chủ quan.”

Bạn thấy đấy, mình vẫn là một người bình thường. Nhưng bình thường không có nghĩa là bỏ cuộc. Chúng ta – những kẻ không thuộc top 1% – vẫn có quyền cố gắng, vấp ngã, và kể lại hành trình ấy bằng một giọng thật nhất.


Nếu bạn đang cảm thấy mình mờ nhạt, hãy nhớ: thế giới có thể không quay lại nhìn bạn, nhưng bạn vẫn có thể tự thắp đèn cho chính mình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến